(Trái hay Phải)-
Quê hương là đây, nông thôn Việt Nam là đây, đẹp tới mức người xem có
cảm giác như mình đang được ngắm những giấc mơ hiển hiện bằng hình...
Buổi trưa ở phố Tràng Tiền, người phụ trách nhà thông tin triển lãm số 45 định với tay kéo chiếc cửa kính để đóng lại thì một cặp đôi đi tới. Chàng trai có lẽ chừng ngấp nghé 30, cô gái thì trẻ hơn.
Nhìn thấy tấm biển đề triển lãm ảnh “Quê nhà”, anh năn nỉ người đàn ông đang định đóng cửa: “Anh ơi, cho em vào xem nhờ một tý”, người đó trả lời: “Nhanh nhanh lên nhé, đến giờ nghỉ trưa rồi”.
Chàng trai mừng rỡ kéo tay cô bạn gái xinh đẹp, cô lắc đầu: “Thôi anh vào nhanh đi, em có việc bận một chút”. Rồi cô lấy máy điện thoại ra, đứng trước cửa triển lãm, “buôn” chuyện oang oang với một cô bạn gái nào đó: “Bọn tao vừa đi ăn trưa về, lão ấy lại sà vào cái triển lãm gì ấy, toàn ảnh nhà quê, chắc là đang ôn nghèo kể khổ, hí hí”.
Phía trong triển lãm, chàng trai bắt đầu cuộc viễn du của mình.
Quê hương là đây, nông thôn Việt Nam là đây, đẹp tới mức người xem có cảm giác như mình đang được ngắm những giấc mơ hiển hiện bằng hình. Một góc cổng làng nặng trĩu rễ đa trùm xuyên qua trong tác phẩm “Dấu ấn thời gian” của Diễn Đàm, một cái giếng làng xanh trong những giọt nước trong vắt tóe ra từ đôi thùng của cô gái làng trong ảnh Xuân Chính, một bờ giếng được viền khéo léo bằng những chiếc chiều cạp điều trong ảnh Hùng Cường.
Một bờ sông đơn côi với một người đàn bà lẻ loi trong “Bến lở” của Đăng Thanh, hai cụ bà thì thầm một câu chuyện làng quê nào đó trong “Bạn trầu” của Kim Mạnh, một đống rơm vàng đã bị trâu rứt mòn quá nửa trong “Làng tôi” của Nguyễn Việt Hưng... mỗi tác phẩm lại dẫn dụ trí tưởng tượng của người xem về một miền quê hay trăm ngàn những miền quê xa ngái.
Chàng trai đứng rất lâu trước bức “Niềm vui tuổi thơ” chụp mấy cậu bé đang đùa vui trên lưng đàn trâu bên bờ sông mát rượi, có lẽ, tôi phỏng đoán thôi, bức ảnh đang làm sống lại trong chàng những kỷ niệm của một thời thơ dại.
Rồi bước chân đưa chàng trai đến bên bức “Quê em miền trung du” của Diễn Đàm chụp những đứa trẻ giữa một khu rừng cọ, bức ảnh đen trắng, nhưng người xem cảm nhận rất rõ hơi mát trong lành tỏa ra từ những chiếc lá cọ như những mặt trời xanh được viền bằng màu nắng trên đầu đám trẻ.
Cậu trai hồn nhiên bảo tôi- một vị khách hiếm hoi đang đứng gần cậu trong triển lãm lúc ấy: “Chị ơi, bức này chụp quê em đấy, Phú Thọ đẹp lắm chị ạ”.
Vậy là tôi không đoán nhầm, đó là tuổi thơ của cậu, một chàng trai tỉnh lẻ dù đang khoác lên mình dáng vẻ sành điệu của đất Hà thành, nhưng đâu đó, sự chân chất hồn nhiên của người quê vẫn không lẫn vào đâu được.
Chàng trai hỏi tôi: “Chị ơi, chị có biết bức ảnh này người ta chụp ở đâu không, dòng sông này giống dòng sông quê em quá, một bên cứ lở mãi không thôi”, đó là bức ảnh “Bến lở” của Đăng Thanh. Tôi ngượng ngùng lắc đầu: “Chị cũng không biết đâu em ạ”.
Lúc ấy trong lòng tôi chỉ ước, giá như mình biết dòng sông ấy ở đâu để có thể giải thích giùm cho cậu, người đã háo hức hỏi tôi và mong chờ một lời giải đáp biết bao nhiêu. Nhưng tôi cũng giống như cậu mà thôi.
Xem lần lượt hết cả triển lãm tranh, chàng háo hức chạy ra nói với cô bạn gái: “Em ơi, trong này người ta bán ảnh để làm từ thiện cho trẻ em da cam và trẻ em mồ côi ở chùa Bồ Đề ấy, em vào đây xem, có thích bức nào không, anh mua tặng em một bức nhé”. Cô gái xinh đẹp vùng vằng: “Em không thích đâu, anh mua bức nào thì mua, hỏi em làm gì”.
Thấy người yêu không hào hứng, chàng trai đành miễn cưỡng bước đi, nhưng tôi biết trong lòng chàng nặng trĩu.
Thật tội nghiệp cho đôi bạn trẻ ấy. Họ đang bước đi bên nhau, tay nắm chặt tay nhau. Nhưng tôi biết ở ngay chính khoảnh khắc này, tâm hồn của họ đã nhảy lên hai chuyến tàu chạy theo hướng ngược chiều, mãi mãi không bao giờ gặp nhau ở một ga nào hết.
Giếng làng |
Bến Gốm |
Bên lở |
Đón nắng |
Dấu thời gian |
Hoa vào phố |
Bạn trầu |
- Nguồn Mi An- Phụ nữ today