Bài nói của Cao Thiện Văn về mậu dịch và quan hệ Trung – Mỹ (Kỳ 2)
Thu Thủy
Tiến sỹ Cao Thiện Văn, kinh tế gia của Công ty “An Tín Chứng khoán” (Essence Securities). (Ảnh: Internet)
"Tương lai của quan hệ kinh tế, mậu dịch Trung – Mỹ ngày càng
theo hướng không xác định, viễn cảnh đáng lo ngại là đang chuyển từ toàn
cầu hóa sang vỡ vụn hóa"...
[Kỳ 1] Về quan hệ Trung - Mỹ, TS Cao Thiện Văn: người Trung Hoa dưới 30 tuổi chuẩn bị sống những ngày khốn khổ
---
Nỗi lo sâu sắc về va chạm mậu dịch Trung – Mỹ
Với
việc gia tăng về thực lực nền kinh tế và sức mạnh tổng hợp của Trung
Quốc, kinh tế thế giới đang không tránh khỏi việc xuất hiện cục diện G2
(tức 2 siêu cường kinh tế Mỹ và Trung Quốc). Điều này hình thành thách
thức lớn đối với hệ thống quản lý kinh tế toàn cầu hiện nay; sự va chạm
giữa Trung – Mỹ và nguy cơ tiềm tàng về một cuộc xung đột giữa hai nước
khó tránh khỏi.
Lợi ích quốc gia của Mỹ có lẽ được phân
chia và hiểu theo 3 tầng thứ sau: một là, bảo vệ và mở rộng ý thức hình
thái, quan niệm giá trị và lối sống Mỹ; hai là, luôn giữ vững địa vị dẫn
đầu của Mỹ về kỹ thuật cốt lõi và năng lực quân sự, thậm chí duy trì
ưu thế áp đảo; ba là, bảo vệ và thúc đẩy trên toàn cầu hoạt động thương
mại của các công ty Mỹ.
Về mặt hình thái ý thức, Trung
Quốc dần dần xa rời sự kỳ vọng của Mỹ; kế hoạch "Made in China 2025" đã
thách thức ưu thế của Mỹ trên lĩnh vực kỹ thuật cốt lõi; mô thức hoạt
động kinh tế do chính phủ chủ đạo của Trung Quốc ngày càng uy hiếp mô
thức kinh tế tự do của Mỹ và cạnh tranh địa vị của các công ty Mỹ. Đó
chính là nguyên nhân sâu xa khiến sự va chạm trong lĩnh vực kinh tế, mậu
dịch giữa Trung Quốc và Mỹ ngày càng gay gắt.
Tương lai
của quan hệ kinh tế, mậu dịch Trung – Mỹ ngày càng theo hướng không xác
định, viễn cảnh đáng lo ngại là đang chuyển từ toàn cầu hóa sang vỡ vụn
hóa; là chuyển từ cục diện hòa hợp trên các lĩnh vực đầu tư, chuyển
nhượng kỹ thuật, lưu chuyển nhân tài giữa hai bên sang cục diện không
ngừng tách xa trong tương lai.
Cảnh báo nguy cơ: va chạm mậu dịch Trung – Mỹ gia tăng, phục hồi kinh tế toàn cầu bị đình trệ.
Quan
hệ Trung – Mỹ là mối quan hệ phức tạp nhất trên thế giới hiện nay. Va
chạm mậu dịch Trung – Mỹ liên quan đến vấn đề pháp luật, vấn đề kinh tế
mậu dịch và toàn cục quan hệ hai nước. Trong đó bất cứ lĩnh vực nào cũng
cần phải tích lũy kiến thức lâu dài, cần phải có chuyên môn cao mới có
thể đi sâu phân tích và bình luận được.
Đối với tôi (Cao
Thiện Văn), khi nghiên cứu trong thời gian dài về thương nghiệp trong
lĩnh vực vĩ mô kinh tế kinh tế thị trường tư bản, không có đủ tích lũy
kiến thức về những mặt đó, đột nhiên gặp phải vấn đề này, bản thân tôi
tựa hồ rất kỳ quặc.
Có một dịp quan trọng là vào đầu năm
nay, nhận lời mời của Diễn đàn 40 nhân sỹ giới tiền tệ Trung Quốc
(CF40), tôi cùng họ tiến hành một chuyến tới Washington. Trong chuyến đi
này, tôi đã đến thăm các cơ quan nghiên cứu chủ yếu và những ngành
quyết sách kinh tế Mỹ.
Cũng trong chuyến đi này thấy
quyết sách tiến hành chiến tranh thương mại đánh Trung Quốc đã đi đến
giai đoạn cuối cùng, Nhận thức chung của mọi người không phải là liệu có
một cuộc xung đột mậu dịch không, mà là quan tâm xem Trung Quốc sẽ phản
kích thế nào.
Thế nhưng khi xuất phát từ Bắc Kinh, tôi
đã lưu ý thấy truyền thông và các quan chức trong nước đã công khai cho
thấy có vẻ họ không hề chuẩn bị tư tưởng cho va chạm mậu dịch hay cuộc
chiến tranh thương mại đã sắp xảy ra. Mọi người phổ biến cảm thấy quan
hệ Trung – Mỹ tuy không phải là tốt, nhưng về tổng thể có thể quản lý và
ở trong quỹ đạo bình thường.
Điều này khác hẳn những
tình hình và thông tin chúng tôi thấy được ở Washington và mặc dù hiện
nay tiêu điểm của báo chí và dư luận Trung Quốc đều tập trung vào vấn đề
thuế quan và mậu dịch; nhưng thực tế khi đó ở Washington chúng tôi thấy
một loạt hành động mà Mỹ ra tay với Trung Quốc lần này rõ ràng không
chỉ giới hạn trong lĩnh vực kinh tế.
Quốc hội Mỹ gần đây
đang tiến hành một loạt cuộc biện luận về Ủy ban đầu tư nước ngoài Mỹ
(Committee on Foreign Investment in the United States – CFIUS) và đang
tiến hành hàng loạt sửa đổi quan trọng về dự luật đầu tư của công ty
nước ngoài tại Mỹ. Các cơ quan nghiên cứu và quan chức Mỹ đều không giấu
diếm: những sửa đổi của CFIUS đều nhằm vào Trung Quốc.
Ngoài
CFIUS, trong một số lĩnh vực nhạy cảm khác trong quan hệ Trung – Mỹ,
trên thực tế Mỹ đều có hành động đụng chạm đến lằn ranh giới hạn của
Trung Quốc, ví dụ Luật du lịch Đài Loan.
Những điều đó
hoàn toàn khác với những thông tin về va chạm giữa hai nước Trung – Mỹ
chủ yếu là thuế quan mà chúng tôi biết được qua báo chí khi còn ở trong
nước. Về nguyên nhân, chúng tôi xin thảo luận trên một số vấn đề cơ sở
nhất trong quan hệ mậu dịch Trung – Mỹ sau:
1. Nguồn gốc va chạm mậu dịch quốc tế (……)
2. Nhìn lại lịch sử phát triển mậu dịch toàn cầu (…….)
3. Hệ thống quản lý kinh tế toàn cầu lấy Mỹ làm trung tâm (…….)
4. Thời đại G2, nguyện vọng và năng lực của Mỹ tiếp tục duy trì hệ thống quản lý kinh tế toàn cầu đều đang suy giảm
Hiện
nay toàn cầu đã bước vào thời đại G2. Đến sau năm 2030, tổng lượng kinh
tế Trung Quốc sẽ lớn hơn Mỹ, sự thay đổi đó tựa hồ không thể đảo ngược
được. Ảnh hưởng quan trọng nhất của việc thế giới bước vào thời đại G2
là: cả nguyện vọng và năng lực của Mỹ đối với việc tiếp tục duy trì hệ
thống quản lý kinh tế toàn cầu hiện nay đều đang suy giảm, chí ít là về
giới hạn.
Trung Quốc có cách nghĩ độc đáo về hệ thống
quản lý kinh tế toàn cầu hiện nay và ở mức độ nhất định có năng lực, chí
ít có thể thay đổi về giới hạn thực tế. Ví dụ: Ngân hàng đầu tư phát
triển châu Á, chiến lược "một vành đai, một con đường", quốc tế hóa đồng
nhân dân tệ… đều muốn thay đổi hệ thống quản lý kinh tế toàn cầu, chí
ít là về giới hạn.
TS. Cao Thiện Văn. (Ảnh: Internet)
Cho
nên cốt lõi của xung đột Trung – Mỹ là ở chỗ thể lượng kinh tế Trung
Quốc gần tương đương Mỹ; đặc biệt là chúng ta nhìn về tương lai 20 năm
sau, tổng lượng kinh tế Trung Quốc còn lớn hơn Mỹ. Năng lực và nguyện
vọng của Mỹ duy trì giới hạn đang giảm sút trong khi nguyện vọng và năng
lực của Trung Quốc muốn thay đổi hệ thống này đang tăng lên; hơn nữa
phương hướng thay đổi hệ thống quản lý rất khác phương hướng lạc quan
nhất của người Mỹ.
Trong bối cảnh đó, đã xuất hiện
một loạt vấn đề mà chúng ta đang nhìn thấy và sẽ tiếp tục tồn tại trong
cuộc tranh chấp Trung – Mỹ suốt thời gian dài tới đây…
Tôi cho rằng, lợi ích quốc gia của Mỹ có thể phân làm 3 tầng.
Tầng
thứ nhất là bảo vệ hình thái ý thức, quan niệm giá trị và lối sống của
Mỹ và mở rộng quảng bá ra phạm vi toàn cầu. Chính sách ngoại giao của Mỹ
có mặt thực dụng, cũng có mặt lý tưởng, tóm lại là dao động giữa chủ
nghĩa thực dụng và lý tưởng, nhưng phần lớn thời gian là thực dụng;
nhưng khi nó chiếm ưu thế thì sẽ biến thành khá lý tưởng…
Tầng
thứ hai, là bảo đảm Mỹ dẫn đầu về kỹ thuật hạt nhân và sức mạnh quân
sự., thậm chí là ưu thế mang tính áp đảo. Chỉ khi Mỹ có được ưu thế đó
thì họ mới có năng lực bảo vệ hình thái ý thức của họ và với quảng bá
rộng được hình thái ý thức của họ.
Tầng thứ ba, là để
thương gia Mỹ được tự do làm ăn trên phạm vi toàn cầu, được các nước đối
xử công bằng; bảo đảm cho lợi ích của họ được bảo vệ đầy đủ. Lợi ích
của thương gia Mỹ ở nước khác bị xâm hại thì có thể tìm đến lãnh sự quán
hay hội kinh doanh Mỹ.
Chính
phủ Mỹ sẽ đứng ra can thiệp, mục đích là đảm bảo cho thương gia Mỹ được
đối xử công bằng ở đó. Nếu họ không được đối xử công bằng, thì Mỹ sẽ
khuyên bảo chính phủ quốc gia đó; nếu không sẽ dùng phương pháp khác để
trừng phạt hoặc trả thù.
Sau khi đã hiểu về 3 tầng lợi
ích này, chúng ta quay lại tranh chấp Trung – Mỹ trong cục diện G2 toàn
cầu thì có thể nói: trong 3 tầng đó, dưới con mắt người Mỹ, Trung Quốc
đều đã hình thành thách thức không thể xem thường.
Ở tầng
thứ nhất, tức hình thái ý thức, người Mỹ cho rằng, với việc gia nhập
WTO, kinh tế Trung Quốc ngày càng thị trường hóa và tăng trưởng rất
nhanh, Trung Quốc sẽ trở nên ngày càng tiếp cận, tôn trọng và chấp nhận
hình thái ý thức của Mỹ. Đó là điều bí mật được công khai của Mỹ.
Thế
nhưng hiện nay giới tư tưởng chiến lược Mỹ bắt đầu nhận thấy, mặc dù
kinh tế Trung Quốc sau khi gia nhập WTO ngày càng lớn mạnh, nhưng Trung
Quốc không tiếp nhận và chấp nhận hình thái ý thức của Mỹ, trái lại dần
dần xa rời phương hướng Mỹ hy vọng.
Điều này khiến họ cảnh giác, suy nghĩ lại và bắt đầu ảnh hưởng đến nhiều mặt trong chính sách đối với Trung Quốc.
Trong
tầng thứ 2, tức bảo đảm kỹ thuật Mỹ có được địa vị dẫn đầu và ưu thế áp
đảo, Mỹ cũng bị thách thức mạnh mẽ. Kế hoạch "Made in China 2025" liệt
kê ra những ngành nghề mới, bao gồm người máy cơ khí, ô tô điện, hàng
không…đều là liên quan đến kỹ thuật mới tương lai, là phương hướng chiến
lược quan trọng nhất dẫn dắt kinh tế tăng trưởng.
Trong
những lĩnh vực này, Mỹ có được những thứ của các nước khác trên thế giới
và hy vọng tiếp tục có được ưu thế có tính áp đảo. Đó là cơ sở kỹ thuật
để Mỹ có thể hùng mạnh. Nhưng Mỹ nhận thấy Trung Quốc thông qua chiến
lược "Made in China 2025" đang dần dần nhanh chóng tăng tốc đuổi và
thách thức ưu thế kỹ thuật của Mỹ và lo lắng Trung Quốc trong tương lai
sẽ đạt được điểm này. Cho nên họ bắt đầu tăng thuế, xem xét hạn chế đầu
tư và chuyển nhượng kỹ thuật quanh danh sách "Made in China 2025", rồi
hoạch định chính sách bao vây, chèn ép thêm.
Trong danh
sách đó có những sản phẩm Trung Quốc căn bản không xuất khẩu sang Mỹ, ví
dụ như Trung Quốc xuất khẩu máy bay loại lớn, Mỹ đánh thuế thì có thể
hiểu được; nhưng Trung Quốc hãy còn chưa chế tạo được máy bay của mình
thì Mỹ đã bắt đầu tăng thuế. Vì vậy trong tầng thứ 2, chiến lược "Made
in China 2025" khiến lợi ích quốc gia Mỹ cũng bị Trung Quốc thách thức.
Trong
tầng thứ 3, cũng là tầng thực dụng chủ nghĩa nhất, Trung Quốc cũng bắt
đầu xâm nhập đe dọa và thách thức lợi ích thương mại của Mỹ. Ví dụ, điển
hình là thái độ của các Hiệp hội thương nhân Mỹ và cả châu Âu đối với
Trung Quốc cũng oán trách vì môi trường kinh doanh của Trung Quốc thay
đổi; từ đó thúc đẩy chính phủ Mỹ đưa ra một loạt yêu cầu về chính sách
với Trung Quốc, như cạnh tranh công bằng, bình đẳng, cùng có lợi…
Chế
độ kinh tế Mỹ là một loại chế độ kinh tế tự do, chính phủ là người canh
giữ cho thị trường, duy trì trật tự; công ty sản xuất gì, sản xuất bao
nhiêu, dùng kỹ thuật gì sản xuất đều là việc của nhà tư bản và hệ thống
ngân hàng, chính phủ không can dự vào. Kinh tế Mỹ, Anh đã trưởng thành
dưới mô thức đó trong mấy trăm năm qua.
Mô thức kinh tế
thị trường của Trung Quốc là chế độ kinh tế thị trường dưới sự chủ đạo
của chính phủ. Học giả Mỹ chụp cho Trung Quốc một cái mũ. Gọi là "Chủ
nghĩa tư bản nhà nước". Hai chế độ này sắp xếp rất không ăn nhập với
nhau. Với việc kinh tế Trung Quốc về mặt kỹ thuật ngày càng phức tạp
hóa, quy mô ngày càng rộng lớn, sự xung đột giữa hai bên sẽ ngày càng ác
liệt./.
(Còn tiếp)
|